Cuộc khủng hoảng do Virus Corona đã làm thay đổi cuộc sống hàng ngày ở tất cả các thành phố trên thế giới. Những thay đổi, tuy không nhiều nhưng vẫn có thể thay đổi cách chúng ta suy nghĩ, làm việc và sống trong tương lai không xa.
Ở giai đoạn hiện tại của đại dịch, sự thay đổi lớn nhất mà chính quyền và công dân phải đối mặt là sự giãn cách xã hội. Chỉ với các biện pháp phòng ngừa và cách ly, bệnh truyền nhiễm mới có thể được kiểm soát. Tuy nhiên, sự thiếu chắc chắn xung quanh virus và sự tiến hóa có thể xảy ra của chúng đã làm ảnh hưởng ít nhiều đến tâm trạng và hành vi của con người.
Theo giải thích của giáo sư Patrick Condon, chủ tịch James Taylor tại Trường British Columbia’s School of Architecture and Landscape, mọi người đã bắt đầu trở nên sợ hãi đối với đồng loại của họ, một phản ứng thể hiện trong cách những người này giao tiếp với nhau và với môi trường của họ. Giãn cách xã hội đang dần khởi động và tác động của biện pháp này đang dần tăng lên. "Bạn có thể nhìn thấy điều đó ở nỗi sợ hãi trong ánh mắt những người đi bộ xung quanh đường phố trong thành phố. Mọi thứ đột ngột chật hẹp rất khó chịu và mọi người đang băng qua đường thật nhanh để tránh các cuộc chạm mặt nhau trên vỉa hè." ông Condon giải thích.
Ngoài cảm giác hết sức thận trọng này, theo giáo sư người Canada, đó là sự thờ ơ của một số công dân không nhận thức được quy mô của vấn đề và vẫn không tôn trọng khoảng cách, tham gia vào tất cả các loại sự kiện xã hội. Mặc dù sẽ có những tình huống bất thường này, khi các hạn chế di chuyển được dỡ bỏ, phần lớn dân số có thể sẽ phát triển trong bản thân một nỗi ám ảnh nhất định đối với các mối quan hệ xã hội tốt đẹp vốn có.
Nếu trường hợp này xảy ra, thái độ này sẽ khiến công dân miễn cưỡng hơn đến những nơi họ đã thường xuyên đến, những nói có nhóm lớn lượng người tập trung. Ví dụ: phòng hòa nhạc, sân vận động thể thao, quán bar, rạp chiếu phim, nhà hát, nhà hàng, bảo tàng hoặc thư viện. Một nỗi sợ hãi sẽ có thể tác động đến nền kinh tế, làm ảnh hưởng đến các doanh nghiệp hiện tại và thậm chí làm thay đổi các thành phố. Một mặt, các trung tâm đô thị, thường dành riêng cho lĩnh vực dịch vụ, sẽ giảm số lượng khách, cả trong nước và những du khách từ nước ngoài, và điều tương tự sẽ xảy ra với các trung tâm mua sắm và trung tâm giải trí được xây dựng ở ngoại ô gần đây.
Về vấn đề này, có thể các lĩnh vực cụ thể nói trên sẽ bị suy yếu, nhưng các lĩnh vực khác y tế và tất cả các lĩnh vực liên quan đến y tế sẽ được tăng cường nhiều hơn. Ngoài việc xây dựng các cơ sở mới, cải tạo các cơ sở hiện có và tăng nguồn nhân lực trong các trung tâm y tế, sự phối hợp giữa các cơ quan quản lý y tế khác nhau sẽ cần phải cải thiện ở cấp địa phương, khu vực và quốc tế.
Cuộc khủng hoảng do Virus Corona gây ra đã chỉ ra rằng các giao thức hành động cần được thiết lập để xác định định hướng tiếp theo, ví dụ, làm thế nào các hãng hàng không ở các quốc gia khác nhau và quyết định nhập ảnh của họ nên hoạt động khi cho phép mọi công dân từ các nước có dịch đến nước mình. Các giao thức sẽ cần được thiết kế với sự hợp tác của các cơ quan quốc tế như Tổ chức Y tế Thế giới hoặc Liên minh Châu Âu, với mục đích dung hòa các yêu cầu về sức khỏe cộng đồng và các quyền cơ bản như tự do đi lại. Nhiều đến nỗi, các nhà triết học như Jürgen Habermas hay Luigi Ferrajoli đang kêu gọi soạn thảo Hiến pháp toàn cầu.
Dịch bệnh tác động đến các hệ thống vận chuyển, đi lại như thế nào?
Mạng lưới giao thông đô thị, trước đại dịch là giải pháp lý tưởng để cải thiện môi trường sống của các thành phố, thúc đẩy sự bền vững và bảo vệ môi trường, sẽ phải được thiết kế lại từ thời điểm chúng được xác định là trọng tâm của sự lây nhiễm. Một rủi ro chủ yếu ảnh hưởng đến nhiều người, do nguồn lực kinh tế giảm, không thể chọn một hình thức vận chuyển khác, chẳng hạn như một phương tiện cá nhân.
Hơn nữa, các giải pháp di động được thực hiện trong những năm gần đây tại nhiều thành phố như dịch vụ thành phố cung cấp xe đạp điện, đã bị thu hẹp lại trong quá trình kiểm dịch tại các thành phố như Madrid hoặc Barcelona. Quyết định này có thể làm mọi người nghĩ rằng chúng không phải là một phương tiện giao thông đô thị hợp lệ, và một khi khủng hoảng đã qua, có thể làm suy yếu hình ảnh của nó. Điều này trái ngược với ý kiến của các giáo sư thiết kế kiến trúc như Juan Herreros và José María Sánchez García, trong một bài báo gần đây trên Architectural Digest, họ đã bảo vệ tính hiệu quả của phương tiện giao thông này của thành phố sau COVID-19, bởi vì nó cho phép mọi người di chuyển mà không có sự tập trung của quá nhiều người ở một nơi.
Hơn nữa, mối quan hệ trực tiếp giữa phương tiện giao thông và thu nhập có liên quan khi thiết lập khoảng cách từ nhà, trung tâm làm việc và thậm chí cả loại công việc được thực hiện. Thông thường, những người có ít tài nguyên hơn là những người dành nhiều thời gian hơn để đến nơi làm việc, do đặc điểm của công việc, cũng không thể được thực hiện từ xa. Trên thực tế, tại Tây Ban Nha, một trong những quốc gia chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của đại dịch, chủ yếu là công nhân cửa hàng thực phẩm, thợ máy và tài xế thì không được ủy quyền mà còn phải đi làm, theo Nghị định của chính phủ được công bố tại Nhà nước chính thức đặc biệt Công báo ngày 29 tháng 3.
Mặt khác, các chuyên gia thu nhập cao không chỉ không thể sử dụng phương tiện giao thông tập thể vì họ có các phương án di chuyển khác, mà họ còn có các công việc có thể dễ dàng thực hiện từ xa, họ làm trong các cơ sở được trang bị tốt hơn và rộng rãi hơn và tùy thuộc vào mức độ của các chính sách quy hoạch đô thị của từng thành phố, khu vực hoặc quốc gia, nằm ở những nơi có mật độ dân số thấp hơn so với trung tâm đô thị.
Về vấn đề này, mặc dù có nhiều chuyên gia, bao gồm Richard Sennett từ MIT, người bảo vệ sự tăng trưởng tập trung và cao tầng để trở thành một hình thức quy hoạch đô thị bền vững và hiệu quả hơn, Condon không loại trừ rằng, trong tương lai, công dân sẽ chọn từ bỏ các tòa nhà chọc trời để định cư trong nhà ở một gia đình hoặc các tòa nhà thấp tầng với nhiều diện tích cây xanh và ít cư dân.
Theo Sennett trong một cuộc phỏng vấn với The Guardian, "Về lâu dài, vấn đề sẽ xoay quanh việc giải quyết các yêu cầu về sức khỏe cộng đồng và biến đổi khí hậu" một phản ánh không quá khác biệt với Condon.
Tức là, nơi tôi có thể sống đủ khả năng và làm thế nào tôi có thể tiếp cận công việc và dịch vụ một cách an toàn. Các mục tiêu phức tạp được thêm vào như tự do cá nhân và an toàn tập thể. Về vấn đề này, một số cơ quan chức năng, do lo ngại về đại dịch mới, sẽ thích quản lý các thành phố dễ kiểm soát hơn, bằng cách sử dụng máy bay không người lái để giám sát việc tuân thủ các quy tắc kiểm dịch, sử dụng camera an ninh hoặc cắt đứt liên hệ giữa các khu phố để đảm bảo sự tự cách ly của họ.
Dịch COVID-19 đang ảnh hưởng trầm trọng đến nền kinh tế của đa số các quốc gia trên thế giới, thậm chí là các cường quốc lớn, trong tất cả các lĩnh vực từ kinh tế, y tế, giao thông vận tải, đặc biệt là ngành du lịch. Vậy còn tương lai ngành du lịch sẽ ra sao sau đại dịch này?